Hôm nay là ngày giỗ của ông ngoại. Như thường lệ, mẹ tôi lại mang những kỉ vật mà ông để lại ra lau chùi. Cũng chẳng có gì nhiều, một cây bút mực, một chiếc đồng hồ thụy sĩ, vài tấm hình, một thanh xà đơn treo tường và một số vật dụng nhỏ xinh khác, được xếp vừa vặn, ngay ngắn trong vali nhỏ. Mỗi vật mà mẹ tôi lấy ra đều chứa đựng những câu chuyện khác nhau.
Mẹ bảo, những đồ vật này gắn liền với những cột mốc quan trọng của cuộc đời mẹ. Bà ngoại mất từ khi mẹ còn rất nhỏ, một mình ông ngoại gà trống nuôi con. Sợ mẹ thiệt thòi, ông cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mẹ tôi có một cuộc sống đầy đủ hơn.
Ngày đó ông đẹp trai và phong độ lắm, nên có nhiều cô gái trẻ lúc bấy giờ tình nguyện theo ông, tình nguyện chăm sóc cả mẹ tôi. Nhưng ông đều từ chối cả. Ông sợ cảnh mẹ kế con chồng. Hoặc không thì cũng thiệt thòi cho những cô gái ấy. Một mình ông vừa làm cha, vừa làm mẹ nuôi mẹ tôi lớn khôn đến tận bây giờ.
Mẹ nói, ngày nhỏ mẹ tôi nghịch lắm, còn bướng nữa. Thương con, ngoại chẳng bao giờ lớn tiếng hay quát nạt cả, ngoại luôn cố gắng để làm bạn với con. Chính nhờ đó mà ảnh hưởng tới phương pháp dạy con của mẹ tôi sau này.
Quay về câu chuyện của những bảo vật kia, năm nào mẹ tôi cũng kể đi kể lại những câu chuyện đó, đến nỗi tôi thuộc làu, nếu đem viết thành sách thì có lẽ nó dày lắm. Đây cây bút mực là ông tặng mẹ khi mẹ vào lớp 1. Lúc ấy mẹ viết chữ xấu lắm, đã thế lại không chịu viết bài, trong giờ học cứ xoay đi xoay lại, vặn đi vặn lại cái bút, nên mỗi khi đi học về là tay chân mặt mũi đều lấm lem mực là mực.
Ông không những không mắng mà còn nói với mẹ tôi là “mèo con của ba hôm nay ở lớp có gì vui mà vẽ lên cả mặt thế”. Thế là cô con gái hớn hở kể với ba những chuyện không đầu không đuôi ở trường. Những câu chuyện đó tất nhiên đến giờ mẹ tôi chẳng còn nhớ nổi.
Mẹ tôi chỉ nhớ, mẹ đã rất háo hức về nhà để kể với ba những câu chuyện ở lớp. Nhìn nét mặt mà mẹ tôi khi kể lại đó chuyện ấy cho tôi cũng đủ để tôi cảm nhận được cô bé lớp một khi ấy đã vui như thế nào. Mẹ nói, mặc dù ở lớp rất chán, nhưng khi nào về ông tôi cũng hỏi có gì vui, nên cho dù là cả ngày đi học rất nhạt nhẽo, nhưng mẹ tôi cũng cố gắng tìm ra cho bằng được niềm vui thích để có thể khoe với ông.
Chiếc đồng hồ thụy sĩ lại là một câu chuyện khác. Khi mẹ lớn hơn một chút thì đã có thể tự đi học, còn ông thì bận công tác suốt. Chính vì thế mà sinh ra chuyện ngủ nướng. Không ai quản lí đốc thúc giờ giấc, mẹ tôi thường xuyên đi học trễ. Đỉnh điểm là có hôm cả lớp đang vào tiết cuối, tiết sinh hoạt cuối tuần thì mẹ tôi mới vác cặp đến.
Cô giáo phạt mẹ tôi đứng ngoài cửa không cho vào lớp, mẹ tôi không những không xin lỗi đôi co hay kiếm lý do gì mà xách cặp bỏ về luôn. Cô giáo tức quá, gọi ngay điện thoại phản ánh với ông, yêu cầu ông quản lí dạy dỗ con đàng hoàng. Ông ngoại bênh con, không xin lỗi cô giáo lại còn dọa cô, “cô giáo ơi con tôi đã về đến nhà chưa, bình thường con tôi đi xe của nhà trường về nhà, nay cô đuổi nó thế thì nó đi bằng gì, về nhà thế nào, nghe nói dạo này có bọn bắt cóc ghê lắm” . Nghe xong cô giáo sợ quá liềm tá hỏa đi tìm.
Tất nhiên là mẹ tôi chẳng bị làm sao cả, vì hôm đó ông tôi đi công tác về sớm nên đã ghé qua trường mẹ đón luôn rồi. Nghe nói cô giáo sau hôm đó chẳng giám đuổi học sinh ra khỏi lớp nữa. Nghĩ lại ông tôi lúc đó “vui tính” với cô giáo thật. Sau hôm đó, ông đã dẫn mẹ tôi đến cửa hàng, mua tặng mẹ một chiếc đồng hồ, và bảo với mẹ tôi “ Thời gian đã đi qua, sẽ chẳng bao giờ quay lại được, chỉ là sau đó nó sẽ để lại cho ta những gì.
Nếu con chậm thậm chí chỉ một giây thôi, con cũng có thể bỏ qua điều quý giá nhất trong cuộc đời. Nếu khi đó ba chậm một giây, có lẽ đã không gặp được mẹ con.” Chẳng biết cô học sinh tiểu học khi đó có hiểu hết ý muốn mà ba cô nói hay không, nhưng kể từ đó chẳng thấy cô bé đi học trễ nữa.
Hầu hết những kỉ vật mà mẹ giữ đều đã nhuốm màu thời gian, nhưng duy nhất một thanh xà đơn treo tường thì vẫn còn mới lắm. Thậm chí tên thương hiệu vẫn còn có thể đọc ra, dòng chữ Đại Việt Sport. Òa, xịn thật, chắc thời ấy phải mắc lắm.
Mẹ mỉm cười kể lại. Khi học c2 mẹ vẫn nhỏ con, xếp hàng toàn đứng đầu, và thành tích nghịch ngợm thì cũng chẳng thua kém ai, ngay cả bọn con trai cũng chưa nghịch bằng. Ở trường khi ấy có một thanh xà kép khá cao so với mẹ. Ấy thế mà ngày nào mẹ cũng đu qua đu lại rồi ngồi vắt vẻo trên hai thanh xà đó, có lần ngã gãy tay mà vẫn không chừa.
Dù ông ngoại dọa con gái là đu xà như thế sau này tay dài ngoẳng, thòng lòng, xấu xí không ai lấy, ấy thế mà vẫn cố tìm mua cho bằng được một thanh xà đơn tặng con để tập ở nhà, xà sẽ được treo vừa tầm với chiều cao của con. Xà đơn tại nhà là loại “xịn” mua ở hàng “ xịn” nên mẹ tôi sau đó đến lớp chê ỏng chê eo hai thanh xà kép ở trường, kêu là không có thương hiệu, rồi nói không có dòng chữ Đại việt Sport đích thị không “xịn” rồi.
Một người cha tốt là luôn dành những thứ tốt nhất cho con, và ông ngoại tôi đích thị là người cha như thế.
Nếu bạn có nhu cầu mua các sản phẩm khác như may chay bo, xe đạp tập, ghế tập bụng, giàn tạ đa năng, bàn bóng bàn có thể liên hệ qua HOTLINE : 19006753 để được tư vấn miễn phí về sản phẩm